Các
từ điển xưa chỉ có dông với nghĩa là
gió lớn trong lúc chuyển mưa (Huình
Tịnh Của, 1896a: 243; Hội Khai Trí Tiến Đức, 1931:156; Lê Văn Đức, 1970a:377).
Một số từ điển hiện nay cũng coi dông
là dạng duy nhất đúng chính tả (Nguyễn Như Ý, 1999:548). Tuy nhiên cũng có một
số từ điển hiện nay chấp nhận cả dông
và giông, xem như hai biến thể của
cùng một từ (Nguyễn Kim Thản, 2005: 474 và 689; Hoàng Phê, 2006: 263 và 403). Trên
thực tế tần số của giông tố đè bẹp
khả năng xuất hiện của dông tố. Cỗ
máy tìm kiểm Google cũng khuyến cáo người dùng nên tìm kiếm giông tố thay vì dông tố.
Có vẻ như dạng sai chính tả bắt đầu
ngoi lên kể từ khi Vũ Trọng Phụng cho xuất bản quyển tiểu thuyết lấy nhan đề là Giông tố vào năm 1937. Tác phẩm như Giông tố và nhà văn tầm cỡ Vũ Trọng Phụng nhất định phải có vai trò
quan trọng trong việc phổ biến cách viết dông
thành giông. Các sách báo khác viết dông thành rông lại không được ủng hộ:
Máy
báo cơn rông cũng chẳng khác gì máy vô-tuyến-điện (Trương Cam-Khuyến, “Vô-tuyến-điện”,
Nam Phong Tạp Chí số 99, 1925:275)
Mà
nếu gặp bão, rông, sương mù, hay mưa, hành-trình sẽ kém đi. (Nhật-Nham, “Công-dụng của chim bồ-câu phi-hành
trong chiến-sự”, Tri Tân Tạp Chí số
24, 1941:15)